VoyForums
[ Show ]
Support VoyForums
[ Shrink ]
VoyForums Announcement: Programming and providing support for this service has been a labor of love since 1997. We are one of the few services online who values our users' privacy, and have never sold your information. We have even fought hard to defend your privacy in legal cases; however, we've done it with almost no financial support -- paying out of pocket to continue providing the service. Due to the issues imposed on us by advertisers, we also stopped hosting most ads on the forums many years ago. We hope you appreciate our efforts.

Show your support by donating any amount. (Note: We are still technically a for-profit company, so your contribution is not tax-deductible.) PayPal Acct: Feedback:

Donate to VoyForums (PayPal):

Login ] [ Contact Forum Admin ] [ Main index ] [ Post a new message ] [ Search | Check update time ]


[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]

Date Posted: 01:21:22 03/17/04 Wed
Author: Daniel
Subject: Re: Lanyu - Chuyen tinh Beijing
In reply to: Daniel 's message, "Re: Lanyu - Chuyen tinh Beijing" on 01:19:43 03/17/04 Wed

Chuong 2

Tôi luôn thích chơi bowling tại Trung tâm Capitol. Chỗ này rộng lớn và không đông đúc…Tôi đă gọi điện cho Wei Kuo và chị lớn Cheung . Chị Chueng là một người tốt. Tôi có thể nói như vậy. thấy tôi liên tục nh́n ra cửa, chị hỏi “ em chờ ai vậy?”
“Oh, Liu Qsing và một cậu bé mà ba của cậu là bạn của em ở quê. Bạn em nhờ em săn sóc cho cậu. Nó vừa mới thi đậu vào đại học ở Beijing đó chị”
“ Rồi em sẽ gánh vác rất nhiều tránh nhiệm đó em a” Chị cười.
Liu Qsing tới chỗ chúng tôi vào lúc 6 hay 7 giờ, thằng nhóc bám theo sau lưng cậu ta. Từ xa, tôi nhận ra rằng thằng nhóc không cao lắm và không có đặc điểm gi nổi bật.Tôi câm lặng mà nguyền rủa Liu Qsing. Big Sister Cheung, Wei Kuo va Liu Qsing đă nhận ra nhau, thằng nhóc con th́ đứng hơi xa tôi nhưng lúc nào cậu cũng dơi mắt nh́n theo Liu Qsing.
“Hăy gặp giám đốc Chan”. Liu Qsing quay lại và giới thiệu tôi với thằng nhóc.” C̣n đây là Lanyu. Họ của cậu là Lan, không có bao nhiêu chữ trong cái tên của cậu đâu”.
“ Chào em” Tôi mỉm cười chào Lanyu.
“Chào anh” Lanyu ngại ngùng bắt tay và nhướng mắt nh́n tôi. Ánh mắt đó đă khắc sâu vào tâm trí và theo tôi suốt cuộc đời. Đôi mắt sáng ngời mà buồn vời vợi….cậu không cười, khuôn mặt cũng không lộ chút vui vẻ dù chỉ để hài ḷng người đối diện như tôi vẫn thường gặp. Với nước da ngăm, cậu có khuôn mặt rất đẹp, cái mũi thẳng và đôi môi mím chặt như muốn tránh biểu lộ cảm xúc làm cho trái tim tôi đập rộn ră. Cái cảm giác mà tôi đă quên lăng từ lâu.
Tôi vội tránh ánh mắt của cậu. Quay lại với chị lớn Cheung và những người chơi banh với chị. Tôi hỏi cậu “ Thích bowling?”
“ Em không biết chơi.” Cậu ta trả lời với giọng đến từ phương bắc .
“ Thằng nhóc chưa ăn tối đó” Liu Qsing th́ thầm vào tai tôi.
“ Tốt, tôi cũng hcưa ăn cơm chiều.” Rồi quay sang những người khác, tôi nói lớn:” Tôi phải đưa đứa cháu đi ăn tối. Tôi không muốn ông anh ở quê phàn nàn tôi không lo cho đứa cháu.”
“ Thôi đi, em đi một ḿnh đi.”
Tôi hiểu chị lớn Cheung có ư bóng gió nhưng tôi không mấy lưu tâm. Chúng tôi lái xe đến Hsiang Kuo Hotel v́ tôi có một pḥng VIP riêng ở đó.
Khu vực dành cho đồ ăn Trung Quốc ở khánh sạn Hsiang Kuo rộng lớn và sáng sủa , trang ḥang thật sang trọng. Tuy nhiên thức ăn vùng Quảng Đông th́ không mấy ngon nhưng vẫn tốt hơn thức ăn Pháp và Ư được phục vụ trong nhà hàng.
“Em bao nhiêu tuổi?”. Chúng tôi gần như không nói chuyện với nhau trên suốt đường tới đây.Tôi chỉ hỏi cậu sau khi ngồi xuống bàn ăn.
“ 17, em gần 18 rồi”
“ Sao em vô Đại học sớm vậy? Anh nhớ là khi anh vô đại học, anh gần 19 tuổi đó.”
“Em đi học sớm một năm và cũng nhảy cóc một lớp nữa.” Vẫn nét mặt u buồn,cậu trả lời tôi, tuy nhiên đôi mắt th́ vẫn không ro72i khuôn mặt tôi.Dường như cậu cũng được dạy dỗ một cách chu đáo. Ánh mắt u buồn của cậu làm tôi mê đắm, đầu óc tôi lúc ấy tràn ngập những h́nh ảnh tuyệt đẹp của tôi và cậu.
“Em quen ở Beijing chưa?” tôi hỏi nhanh và nhanh đến nỗi hai chữ “ quen ở” đă ḥa nhập làm một.
“Hả?” mặt cậu ửng đỏ và tôi nhận ra rằng cậu ta không đuổi kịp giọng Quan Thọai_ Bắc Kinh của tôi.
Tôi cười “ ngày trứơc , khi anh vừa tới Beijing. Anh cũng như vậy. Đặc biệt là đàn ông ở Beijing. Họ nói chuyện mà cái lưỡi uốn éo, vặn vẹo trăm đường. Kinh dị lắm.”
Fang jian, người bạn cùng pḥng với tôi hồi học Đại học đă nói như vậy. Lanyu mỉm cười một cách miễn cưỡng. Cậu ăn hết hai tô cơm chiên và gần như không dùng đến những món ăn khác. Rơ ràng cậu ấy rất đói bụng.
“Em học kiến trúc” “ Tốt lắm, dễ kiếm tiền đó. Anh có vài người bạn học ngành kiến trúc. Họ đă vẽ những h́nh ảnh tốt đẹp cho người khác khi mới ở năm thứ ba. Họ giàu đến mức tụi anh học văn chương phải xanh mặt v́ ganh tỵ đó.” Tôi nói với cậu khi chúng tôi rời nhà hàng. “Trường nào đă nhận em vậy?” Tôi hỏi lại.
Lanyu không trả lời mà chỉ cúi xuống nh́n thang máy. Tôi hơi bất ngờ. Dường như cậu tránh trả lời câu hỏi của tôi làm tôi nghĩ về những điều cậu nói là thật hay giả. Theo kinh nghiệm mà tôi từng trải , điều này có thể xảy ra.
Chúng tôi không nói ǵ trong thang máy làm toi nhớ lại cách đây 6 năm tôi dắt một cô gái quê về nhà. Cô ta không phải gái trinh mà là một cô gái điếm. Tôi giờ đây đă có đầy đủ kinh nghiệm với mấy cô gái điếm, c̣n đó chỉ là lần đầu thôi.
Và tôi nhận thấy áo quần của cậu….Rất giản dị và sạch sẽ, chiếc quần xanh đậm hợp với chiếc áo trắng trơn. Có điều, chiếc quần cũng đă bạc màu và cũ kỹ. Tôi nhận ra cậu ấy chăm chú nh́n tôi một cách nhẹ nhàng và kín đáo.

[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]


Replies:


Post a message:
This forum requires an account to post.
[ Create Account ]
[ Login ]
[ Contact Forum Admin ]


Forum timezone: GMT-8
VF Version: 3.00b, ConfDB:
Before posting please read our privacy policy.
VoyForums(tm) is a Free Service from Voyager Info-Systems.
Copyright © 1998-2019 Voyager Info-Systems. All Rights Reserved.