VoyForums
[ Show ]
Support VoyForums
[ Shrink ]
VoyForums Announcement: Programming and providing support for this service has been a labor of love since 1997. We are one of the few services online who values our users' privacy, and have never sold your information. We have even fought hard to defend your privacy in legal cases; however, we've done it with almost no financial support -- paying out of pocket to continue providing the service. Due to the issues imposed on us by advertisers, we also stopped hosting most ads on the forums many years ago. We hope you appreciate our efforts.

Show your support by donating any amount. (Note: We are still technically a for-profit company, so your contribution is not tax-deductible.) PayPal Acct: Feedback:

Donate to VoyForums (PayPal):

Login ] [ Contact Forum Admin ] [ Main index ] [ Post a new message ] [ Search | Check update time | Archives: 1 ]


[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]

Date Posted: 00:31:48 07/22/01 Sun
Author: moi_hong_dao
Subject: Chuong 1
In reply to: moi hong dao 's message, "Tinh Yeu va Dam Me" on 22:53:29 07/21/01 Sat

Ngôi trường Lam Sơn không thay đổi bao nhiêu sau bốn năm xa cách. Các pḥng học th́ được xây khang trang hơn, cái sân chơi được nối rộng ra, và pḥng ăn cũng mới dựng gần đây. Chỉ có hàng cây phượng là vẫn như cũ, Tuấn thầm nghĩ, những cành cây thon dài, tàng lá xanh tươi kia đă sẽ biến thành đỏ rực khi mùa hè tới, và những cánh hoa đỏ thắm sẽ thành được các cậu bé ngắt lấy để làm bướm khô cho người yêu. Ánh mắt Tuấn dừng lại trên một góc cây lớn nhất, cành cây cổ thụ đă trải qua bao nhiêu mùa hè ở ngôi trường trung học này. Vô t́nh tay Tuấn chạm một nét vẽ nguệch ngoạc trên thân cây "Như Yên, Thanh Tuấn" viết lồng vào nhau trong một trái tim. Tuấn bồi hồi nhớ lại một đôi mắt nâu ngây thơ đang ngước nh́n anh chờ đợi nụ hôn đầu dưới táng cây này.

- "Sao anh lại thở dài?"

Thiên Tuấn quay đầu lại, cạnh bên anh là vị hôn thê Bảo Thư. Tuấn đỏ mặt như học tṛ bị bắt gặp quả tang:

- "Đâu có, anh nhớ lại những ngày học ngày xưa sao trôi qua nhanh quá, mới đó mà đă bốn năm rồi."

- "Phải, ngôi trường không thay đổi mấy anh nhỉ?"

- "Ừ, anh những ngày tháng học tṛ đó anh không thể nào quên được, nhất là những giờ phút bên em."

- "Hứ ... Lúc đó em c̣n là một cô bé xấu xí, anh đâu có thèm để ư đến em. Người anh để ư đến là người khác cơ..."

Trong giọng Bảo Thư có một chút ghen tương của người con gái, Tuấn mỉm cười nói:

- "Đó là chuyện đă qua rồi, bây giờ người anh thương nhất là em, trong ḷng anh chỉ có ḿnh em thôi. Em có tin anh không?"

Bảo Thư hơi đỏ mặt, cô biết ḿnh hơi lỡ lời:

- "Em tin. Em tin. Chứ anh nghĩ tại sao em lại chấp nhận lời cầu hôn của anh chứ?"

Tuấn xiết chặt Thư vào ḷng, nàng thật là nhỏ bé, hiền hậu, anh yêu nàng biết mấy. Tuấn nhẹ nhàng đặt lên môi Thư một nụ hôn, nàng cũng đáp trả, cả hai đứng ôm nhau mặc cho những cánh hoa phượng rơi trên ḿnh và chung quanh.

Cả Tuấn và Thư đều không hay biết cuộc đối thoại của hai người có một người thứ ba chứng kiến. Người thứ ba đó đứng nép im ĺm đằng sau một góc cầu thang của trường, và từng lời nói của Tuấn như ngọn dao vô h́nh đâm vào trái tim của người đó. Người đó đứng run rẩy nhưng không dám bật ra tiếng khóc, chỉ biết lùi lại, lùi lại nhẹ nhàng, rồi chạy nhanh ra khỏi cổng trường.

Trong đầu người đó vang lên những câu hỏi. Tại sao, tại sao hả anh Tuấn? Anh nói là sẽ yêu Như Yên măi măi cơ mà, sẽ chờ đợi Như Yên trở về. Anh nói, anh nói ... Em đă tin anh biết bao, tim em đă tan nát khi nghe tin anh sắp lấy vợ, em đă không dám tin....

Như Yên, người đó là Như Yên, cứ lầm lũi đi măi, cảnh vật xung quanh như nḥe trước mắt cô. Bỗng: "Ầm!" "A!" .... Như Yên té xuống đất, một cái xe đạp từ đâu đă đâm ra và đụng trúng cô. Vết thương không nặng lắm nhưng nó làm Như Yên thức tỉnh, làm cô cảm giác được vết thương đau đớn trong ḷng ḿnh, những giọt nước mắt lăn tṛn trên đôi má của cô.

- "Cô à, cô có sao không?"

Người thanh niên chạy lại định đỡ cô dậy, nhưng anh lùi lại khi thấy ánh mắt tóe lửa của cô. Đôi mắt như vừa giận dữ, vừa đau khổ, và những giọt nước mắt long lanh trên má. Như Yên chỉ biết thốt lên một câu:

- "Tại sao, tại sao? Đàn ông các anh thật là đồ vô lương tâm."

Và cô ̣a lên khóc. Người thanh niên không biết làm ǵ, rơ khỉ, sao mà gặp xui thế này, may là con đường vắng toanh, không th́ vụ này sẽ bị lên báo mất. Theo bản năng, anh đưa tay, chạm vào vai cô gái, chỉ mong an ủi cho cô, và Như Yên ngă vào ḷng người đó, cô khóc thật nhiều và thật lớn. Bao nhiêu uẩn ức trong ḷng cô như ḍng nước lũ đổ ra ngoài thành nước mắt, và bờ vai đó như là một cái bè cho cô để cô khỏi bị cuốn trôi. Chàng thanh niên không khỏi lạ lùng, chắc cô ta gặp chuyện buồn ǵ đó, chắc là thất t́nh, anh không biết an ủi người ta chỉ biết lắp bắp, "Xin lỗi, xin lỗi..."

Khóc một hồi lâu, Như Yên b́nh tĩnh lại. Cô nhận ra ḿnh đang ôm một người đàn ông xa lạ mà khóc giữa đường giữa xá. Cô hơi đỏ mặt và đẩy người đó ra, cô lí nhí:

- "Xin lỗi anh nhé."

- "Không có ǵ, cô cảm thấy đỡ hơn rồi chứ."

- "Ừm!" Như Yên gật đầu.

- "Cô đứng lên được không? Để tôi đỡ cô lên."

Như Yên nắm lấy tay người đó và anh ta kéo cô lên, nhưng cơn đau ở chân làm cô suưt té nhào.

-"Ui da!"

- "Cô bị thương hả? Ở đâu?"

- "Không sao, chỉ bị trầy sơ thôi, tại tôi hơi tê chân."

Như Yên mỉm cười, cô nhanh chóng trở lại thành một người vốn vui tính. Cô mỉm cười, và quan sát người thanh niên mới gặp. Anh ta hơi cao hơn cô một chút, khuôn mặt dễ thương, bầu bĩnh, sống mũi cao, khuôn mặt c̣n có dáng vẻ con nít, có thể gọi là đẹp trai theo tiêu chuẩn của cô. Anh chàng cũng bị thu hút bởi nụ cười của cô; khuôn mặt của cô rạng rỡ hẳn lên khi cô cười. Nếu không có một vài giọt nước mắt c̣n trên má, không ai biết rằng cô vừa mới khóc xong.

- "Cô thật không sao chứ? Có cần tôi chở đi khám bác sĩ không?"

- "Không cần đâu, nhà tôi ở gần đây, tôi có thể đi bộ về được."

- "Không được, nếu vậy để tôi chở cô về nhà. Cô đi thế này tôi không an tâm."

- "Vậy được, nếu không làm phiền anh."

Như Yên không quen làm cao, với lại cái chân cô mà đi cà nhắc về nhà cũng khó coi. Cô ngoan ngoăn ngồi lên sau xe, tuy vậy cô vẫn ư tứ ngồi không sát quá. Mái tóc dài của cô thỉnh thoảng chạm vào áo anh chàng làm anh cảm thấy thích thú. Anh ngạc nhiên không thấy cô khen ngợi, hay trầm trồ nh́n anh như mọi cô gái khác. Công tâm mà nói, ở Sài G̣n, hay cả nước Việt Nam, tên tuổi của anh ít người không biết đến.

- "Như vậy là hôm nay anh gặp xui rồi."

- "Sao cô nói vậy?"

- "Tại v́ anh "ra ngơ gặp gái" đó, không những gặp mà anh c̣n đụng nữa, như vậy không phải là sẽ xui nhiều hơn nữa à?

- "Tôi không nghĩ vậy, hôm nay chắc tôi có thánh thần phù hộ nên mới gặp được một cô gái dễ thương như cô."

Anh hơi ngạc nhiên về chính ḿnh, v́ ít khi nào anh nói những lời bay bướm vậy lắm. Lời của anh làm Như Yên cười khúc khích, cô gái nào mà lại không thích nghe khen chứ.

- "Thôi tôi tới đây rồi, anh ngừng lại đi."

Anh dừng xe ở một ngôi nhà nhỏ trên đường Bạch Đằng, trước nhà có cây sứ nhỏ.

- "Cám ơn anh nhiều, anh thật là tốt quá."

- "Không có ǵ." Anh nh́n cô cười rồi nói tiếp. "Lúc cô cười trông thật là đẹp, tôi hi vọng cô sẽ không bao giờ khóc nữa."

Như Yên thoáng đỏ mặt, anh chàng coi hiền mà miệng lưỡi cũng ghê thật, nhưng cô cảm thấy thích thú trong ḷng.

- "Anh thật dễ thương."

Cô đột nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh. Hai đôi môi chạm nhau chỉ trong giây phút nhưng làm hai người đều ngạc nhiên, và cảm thấy như một luồng điện chạy nhanh qua cơ thể làm con tim ngừng đập trong một giây. Như Yên mắc cỡ đến nỗi không nói một lời nào, cô bỏ đi nhanh vào trong nhà, để lại chàng thanh niên c̣n đứng ngơ ngác trước thềm.

[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]


Replies:



Post a message:
This forum requires an account to post.
[ Create Account ]
[ Login ]
[ Contact Forum Admin ]


Forum timezone: GMT-8
VF Version: 3.00b, ConfDB:
Before posting please read our privacy policy.
VoyForums(tm) is a Free Service from Voyager Info-Systems.
Copyright © 1998-2019 Voyager Info-Systems. All Rights Reserved.