VoyForums
[ Show ]
Support VoyForums
[ Shrink ]
VoyForums Announcement: Programming and providing support for this service has been a labor of love since 1997. We are one of the few services online who values our users' privacy, and have never sold your information. We have even fought hard to defend your privacy in legal cases; however, we've done it with almost no financial support -- paying out of pocket to continue providing the service. Due to the issues imposed on us by advertisers, we also stopped hosting most ads on the forums many years ago. We hope you appreciate our efforts.

Show your support by donating any amount. (Note: We are still technically a for-profit company, so your contribution is not tax-deductible.) PayPal Acct: Feedback:

Donate to VoyForums (PayPal):

Login ] [ Contact Forum Admin ] [ Main index ] [ Post a new message ] [ Search | Check update time | Archives: 1 ]


[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]

Date Posted: 17:50:42 07/27/01 Fri
Author: moi hong dao
Subject: Chuong 3 (tiep)
In reply to: moi hong dao 's message, "Chuong 3" on 14:47:34 07/27/01 Fri

Chương 3 (tiếp)

Tuy Ðan Trường bị "tra" kĩ vậy mà anh vẫn không nói. Anh thầm nghĩ:

- "Thiên Tuấn ơi Thiên Tuấn, mi ở đâu không tới cho mau, dắt nhỏ em tao đi cho tao nhờ, để nó với Cẩm Ly ở đây chắc mình bị chọc chết mất."

Ngoài miệng anh vẫn nói cứng:

- "Anh hồi đó tới giờ vẫn hay cười vậy mà, sao bữa nay hai người hỏi nhiều như vậy?"

Cẩm Ly chu mỏ:

- "Làm gì có, mọi bữa anh vẫn cười là nụ cười 'lịch sự', còn bữa nay anh cười là nụ cười ... hmm.. thiệt bâng khuâng khó tả."

Bảo Thư cũng chêm vô:

- "Phải, nụ cười 'mùa xuân đã đến' ".

Tiếng "xuân" cô kéo dài để chế giễu. Ðan Trường trợn mắt nói:

- "Anh không biết hai người đang nói cái gì. Mà sao Thiên Tuấn lâu đến quá vậy hả?"

- "Anh đừng có đánh trống lảng, anh Thiên Tuấn ảnh bận việc, một lát nữa ảnh sẽ tới, mà cho dù ảnh tới, anh cũng phải trả lời câu hỏi này của hai đứa em."

May lúc đó có một cái đầu ló lên:

- "Ðan Trường à, anh lại đây một chút được không? Chương trình có sự thay đổi nhỏ."

- "Ðược chứ!" Ðan Trường mừng rỡ chạy mau vì thoát được sự tra tấn này.

Bảo Thư và Cẩm Ly vẫn còn cười ngất sau khi Ðan Trường đi rồi. Hai người vốn là bạn thân khi còn ở Ðại học, Bảo Thư thì hiền lành dễ mến, còn Cẩm Ly thì hoạt bát vui vẻ. Khi Bảo Thư bị ăn hiếp hay bị mấy "cái đuôi" chọc ghẹo, Cẩm Ly thường là người đứng ra bên vực cho bạn. Chính mối duyên tình của Thiên Tuấn và Bảo Thư cũng do Cẩm Ly đứng ra tác hợp. Khi anh của Bảo Thư là Ðan Trường và Cẩm Ly cùng nổi tiếng, hai người hay ca hát bên nhau, làm báo chí có tin đồn là hai người "cặp bồ". Hai người đều từ chối và tự nhận là bạn bè, thật ra gia đình hai bên trong thâm tâm đã coi như người nhà.

- "Bảo Thư này, bồ đã chọn được áo cưới chưa?" - Cẩm Ly hỏi.

- "Vẫn còn chưa! Má mình thì thích mấy cái áo lộng lẫy, thêu hoa, còn mình thì thích đơn giản thôi, cho nên hai má con đi hoài mà vẫn chưa chọn được cái nào vừa ý. Hay là bữa nào hai đứa mình đi chọn nhé?" Bảo Thư cười nói.

- "Ừ, vậy tuần sau Cẩm Ly còn rảnh, hai đứa mình đi chung nghen?"

- "Ðược lắm!"

Cẩm Ly vừa cười vừa ôm choàng lấy bạn.

- "Hì ... hì... Cô bạn của tôi ơi, không ngờ trong hai đứa mình Bảo Thư lại nhanh chân lấy chồng trước nhỉ? Mai mốt lấy chồng rồi thì đừng quên bạn bè đó nhé."

Bảo Thư cũng vừa cười đáp lại:

- "Sao mà quên được, mai mốt còn phải gọi Cẩm Ly là chị hai nữa cơ mà, em út làm sao quên được chị."

Cẩm Ly định đáp lại thì có tiếng cười rộ vọng đến chỗ hai cô ngồi. Hai người ngẩng đầu lên xem ai, thì thấy mọi người đang vây quanh một cô gái tóc đuôi gà bận váy xanh. Cô gái đang kể một câu chuyện vui và mọi người đều cười thích thú. Cẩm Ly nói:

-"Ai vậy nhỉ? Hình như không phải người trong đoàn, chị chưa thấy bao giờ."

Cô quay sang Bảo Thư thì thấy Bảo Thư đang tái mặt, bàn tay cô xiết chặt lấy Cẩm Ly.

- "Oái! Có chuyện gì vậy Bảo Thư?"

Bảo Thư như không nghe thấy gì, cô lẩm bẩm một mình:

- "Như Yên! Như Yên! Cô đã về rồi sao?"

Cẩm Ly thấy Bảo Thư sợ hãi như vậy thì lắc mạnh bạn nói:

- "Bình tĩnh nào Bảo Thư, có chuyện gì, sao em lại sợ như vậy?"

Nước mắt ràn ruạ trên mặt Bảo Thư:

- "Như Yên đã trở về, tại sao cô ấy lại trở về ngay lúc này? Anh Thiên Tuấn sẽ bỏ em mà thôi. Em không thể nào để mất ảnh đâu, chị Cẩm Ly."

- "Bảo Thư nói gì vậy? Thiên Tuấn rất yêu Bảo Thư cơ mà, hai người sắp làm đám cưới nữa, làm gì có chuyện ảnh lại bỏ Bảo Thư chứ."

Cẩm Ly chưa bao giờ nhìn thấy Bảo Thư sợ hãi như vậy, cô tự hỏi không biết cái cô gái Như Yên kia có sức mạnh gì mà làm cho Bảo Thư mất hết sự tự tin vốn có.

- "Em biết ảnh rất yêu em, nhưng trong tim ảnh vẫn còn có Như Yên. Em biết như vậy, trong lòng ảnh không thể nào quên được Như Yên, nếu ảnh biết cổ đã trở về, ảnh sẽ rời bỏ em ngay."

- "Không đâu, Cẩm Ly quyết không để cho chuyện đó xảy ra, Bảo Thư hãy nhìn vào mắt Cẩm Ly nè, Cẩm Ly biết Thiên Tuấn rất thương Bảo Thư, Bảo Thư phải tin tưởng vào tình yêu của hai người, tin tưởng vào Thiên Tuấn chứ."

Bảo Thư ngước nhìn vào mắt Cẩm Ly, đôi mắt quyết đoán như tiếp cho cô thêm sức mạnh. Cô buồn bã nói:

- "Chị Cẩm Ly chị không hiểu đâu, em quen biết rõ Như Yên và Thiên Tuấn lắm. Hai người đó vốn là trời sinh một cặp, em không thể nào bì được. Em đã nhìn thấy ánh mắt của hai người đó nhìn nhau, ảnh chưa bao giờ và sẽ không bao giờ nhìn em bằng cặp mắt đó."

- "Bảo Thư, cho dù trước kia hai người đó có yêu nhau đi chăng nữa, nhưng từ khi chị quen biết anh ấy và em đến bây giờ, có bao giờ Thiên Tuấn nhắc đến một cái tên Như Yên đâu, trong lòng ảnh chỉ có em thôi."

- "Không đâu. Không đâu."

Bảo Thư đứng lên, bằng một giọng bình tĩnh hơn, cô bắt đầu nói.

- "Khi em vào lớp 6 thì em đã gặp hai người đó rồi. Lúc đó, gia đình em rất nghèo, em nhỏ con nhất lớp, lại xấu xí, đi học chỉ có manh áo rách, không ai thèm chơi với em. Chỉ có Như Yên thôi, Như Yên với nụ cười rộng mở, vui vẻ, như chị vậy, ai cũng thích Như Yên hết. Như Yên không như những đứa con gái khác, cổ không thương hại em, không tội nghiệp em, chỉ đơn giản mang đến cho em một tình bạn mộc mạc, chân thành. Nhiều khi em cũng không hiểu tại sao cổ lại thích em."

- "Bảo Thư, em là cô gái tốt nhất mà chị từng gặp, ai cũng thương em cả."

- "Bây giờ em đã đổi khác, chính là nhờ cô ấy đã đem đến cho em niềm tin vào con người và vào chính em. Thiên Tuấn và Như Yên hay rủ nhau đi chơi, đi ăn, lần nào cũng đem em theo, cổ không bao giờ để cho em có mặc cảm cả, đồ đạc gì của ba người cũng chia nhau cả. Em đã thương anh Tuấn từ dạo ấy, nhưng anh ấy chỉ biết có Như Yên thôi. Bốn năm chúng em học chung trường, Như Yên và Thiên Tuấn là trung tâm của mọi sự chú ý, cô ấy càng ngày càng có nhiều bạn, nhưng cổ vẫn coi em là người bạn thân nhất. Em cũng có bạn, nhưng em hiểu họ chỉ chấp nhận em vì em là bạn của Như Yên."

Cẩm Ly lắc đầu định phản đối, nhưng Bảo Thư khoác tay cho cô yên lặng.

- "Tình cảm của Thiên Tuấn và Như Yên ngày càng lớn mạnh, hai người đó không bao giờ xa nhau, khi hai người gần nhau, cái cảm giác 'cả thế giới này chỉ có hai ta' mạnh mẽ đến nỗi em và cả người khác cũng cảm nhận được. Cho đến khi..."

Bảo Thư ngừng lại một chút rồi nói:

- "Cho đến khi gia đình Như Yên nhận được giấy xuất cảnh. Em tưởng hai người sẽ rất đau khổ, nhưng không, cả hai vẫn rất vui vẻ. Mọi người rất ngạc nhiên, nhưng Như Yên nói với em, hai người tin tưởng tình cảm của hai người sẽ vẫn sống mãi, Thiên Tuấn đã nói khi hai người đủ lớn tuổi thì Như Yên sẽ trở về nước và sẽ làm đám cưới. Chị có thể nghĩ là đó là tình yêu con nít, nhưng em nhìn thấy được, cảm nhận được mối tình đó thật sâu đậm, em nghĩ là trên đời này không mấy ai có được tình yêu như vậy.

- Khi Như Yên đi rồi, trong mấy tháng đầu, Thiên Tuấn vẫn còn vui vẻ, nhưng sau đó, tinh thần ảnh thật sa sút, việc học bị bỏ bê, ảnh chìm vào men rượu, cứ đi đến những chổ vũ trường, quán nhảy mà hai người đã từng đến. Gia đình ảnh khuyên ảnh không được, còn em, lúc đó em chỉ biết thở dài nhìn ảnh, em biết trong tim ảnh bị dày xé bởi hình bóng của Như Yên, những lá thư cổ gởi về, ảnh đều đọc thuộc làu, nhưng những lá thư làm sao thay thế được con người Như Yên chứ? Ảnh nhận được thư rồi thì vui vẻ được một hai ngày, sau đó lại trở thành say sưa như cũ.

- Gia đình ảnh bắt đầu giấu thư, và hè năm đó gởi ảnh về quê ngoại, không cho ảnh tiếp tục vào con đường bê tha nữa. Sau đó khi trở về, anh Tuấn như một con nghiện đã cai được thuốc, ảnh không viết thư cũng không nhắc gì về Như Yên nữa cả. Anh ấy trở lại học bình thường, lại học rất giỏi, và tham gia vào sinh hoạt ca nhạc, đánh trống cho ban nhạc. Có rất nhiều cô gái thích anh, anh cũng cặp bồ rất nhiều cô, nhưng nhìn vào đôi mắt anh, em biết anh chẳng yêu ai cả.

- Khoảng thời gian ở trung học, anh Tuấn cứ tránh mặt em, em hiểu mỗi lần nhìn em anh ấy lại nhớ đến khoảng thời gian ba đứa chúng em ở chung với nhau. Em không giận, em chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy anh ấy khỏe mạnh, vui vẻ là cũng đủ. Ðến khi em vào đại học, thì gặp chị, chị Cẩm Ly, chị thật là tốt, và vui vẻ giống như Như Yên. Chị biết em thích anh Tuấn nên cố tình kéo em và ảnh lại gần nhau. Lúc ảnh chấp nhận thương em, em mừng đến phát khóc, rồi ảnh ngỏ lời cưới em, em chấp nhận. Thế nhưng nếu anh Tuấn biết Như Yên trở về, em không biết là em có cột chân ảnh lại được hay không."

Kể gần hết chuyện thì Bảo Thư lại bật khóc, Cẩm Ly ôm lấy Bảo Thư nói:

- "Bảo Thư, chuyện đó là của 6 năm về trước, cho dù hai người đó có yêu nhau thế nào chăng nữa, thời gian chắc chắn đã xóa hết dấu vết rồi. Hơn nữa, nếu cô ấy có ý giành lại Thiên Tuấn, Cẩm Ly thế nào cũng tranh đấu cho hai người, không để cho Tuấn bị cướp đi đâu."

Trong thâm tâm Cẩm Ly nảy sinh ra mối ác cảm với Như Yên, cô thầm nghĩ, "Như Yên, cho dù cô như thế nào chăng nữa, tôi cũng không để cô làm hại Bảo Thư đâu."

[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]


Replies:



Post a message:
This forum requires an account to post.
[ Create Account ]
[ Login ]
[ Contact Forum Admin ]


Forum timezone: GMT-8
VF Version: 3.00b, ConfDB:
Before posting please read our privacy policy.
VoyForums(tm) is a Free Service from Voyager Info-Systems.
Copyright © 1998-2019 Voyager Info-Systems. All Rights Reserved.