VoyForums
[ Show ]
Support VoyForums
[ Shrink ]
VoyForums Announcement: Programming and providing support for this service has been a labor of love since 1997. We are one of the few services online who values our users' privacy, and have never sold your information. We have even fought hard to defend your privacy in legal cases; however, we've done it with almost no financial support -- paying out of pocket to continue providing the service. Due to the issues imposed on us by advertisers, we also stopped hosting most ads on the forums many years ago. We hope you appreciate our efforts.

Show your support by donating any amount. (Note: We are still technically a for-profit company, so your contribution is not tax-deductible.) PayPal Acct: Feedback:

Donate to VoyForums (PayPal):

Login ] [ Contact Forum Admin ] [ Main index ] [ Post a new message ] [ Search | Check update time | Archives: 1 ]


[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]

Date Posted: 05:56:09 08/01/01 Wed
Author: moi hong dao
Subject: Truyen Thuyet Nguoi Ca Si

Disclaimer: Đây là một chuyện cổ tích cải biên của Hy Lạp. Chuyện t́nh này rất buồn thảm kể chuyện một ca sĩ đi đến thế giới của người chết để dẫn dắt người vợ về. Nếu ai không thích coi chuyện buồn th́ đừng nên đọc v́ kết quả của câu chuyện rất bi thảm, khóc nhè ráng chịu. Mọi ư kiến và phê b́nh xin gởi về moi_hong_dao@yahoo.com

------


Vào thuở các vị thần quyền uy c̣n đi lại trên mặt đất, thuở mà các vị vua chỉ lo việc chiến tranh và hưởng thụ, thuở mà các quái vật c̣n hoành hành, và thuở mà các vị anh hùng, hiệp sĩ xuất hiện để ghi bao công tích rực rỡ.

Cũng vào thời đó, ở một vùng đất nọ, một người ca sĩ nổi tiếng đă sinh ra. Giọng hát của chàng có một không hai trên thế giới này, tiếng hát ngọt ngào, mê ly trên trời dưới đất không một ai sánh kịp, ngay cả những mỹ nhân ngư ngoài biển khơi cũng hát không hay bằng chàng. Ngàn năm sau và ngàn năm truớc cũng không ai có giọng hát tuyệt vời này. Chàng hay ca những bài hát ca ngợi thiên nhiên, con người, t́nh yêu, tuổi trẻ. Tên của chàng là Đan Trường.

Tiếng hát Đan Trường tuy nổi tiếng khắp nơi, nhưng chàng từ chối những vinh hoa, phú quư mà nó đem lại. Chàng sống trong một ngôi nhà nhỏ trong cánh rừng xinh đẹp đầy hoa cỏ. Hàng ngày vào buổi sớm tinh sương chàng đến một bờ suối và cất tiếng ca, mặt trời từ từ ló dạng để nghe chàng hát, những cánh hoa cũng chớm nở, và những con thú nhóm chung quanh chàng. Rồi chàng đến khu chợ gần đó và cất tiếng hát cho dân chúng xung quanh nghe. Mọi nguời dừng lại để nghe chàng hát và tiếng hát của chàng làm mọi người dứt hết ưu phiền, mọi cuộc tranh căi, giành giựt đều chấm dứt và dân chúng nơi đó rất hoà b́nh. Khi chàng dứt tiếng hát, th́ họ đem đến cho chàng nào bánh, hoa, quả, đôi khi có cả rượu nữa. Chàng nhận mỗi thứ một ít và trở về ngôi nhà nhỏ của ḿnh sống thanh b́nh.

Rồi một hôm Đan Trường nh́n thấy một khuôn mặt mới trong những người thường nghe chàng hát. Đó là một cô gái đẹp khó ai sánh kịp, mái tóc dài óng ả thường hay buông xoă xuống cái eo thon, đôi mắt tṛn, đen láy như mắt bồ câu, đôi môi đỏ thắm như cánh hoa hồng, làn da trắng như tuyết. Tên nàng là Cẩm Ly. Ngay lúc đầu hai người nh́n nhau th́ một t́nh cảm mạnh mẽ chiếm ngự cả hai trái tim trẻ. Một cảm giác mà cả hai chưa bao giờ nhận thấy trước đó, đó là t́nh yêu.

T́nh yêu mới mẻ đă chắp cánh Đan Trường, chàng sáng tác những bài hát thật bay bổng, lăng mạng ca ngợi t́nh yêu. Chàng nh́n mọi vật một góc độ thật mới mẻ, t́nh cảm của hai người thật nóng bỏng, và tự nhiên như thiên nhiên quanh chàng. Chẳng mấy chốc, tin hai người làm đám cưới làm mọi người trong làng đều vui mừng cho cả hai.

Ngày cưới cả làng đến dự, người có thịt th́ đem thịt, người có rượu th́ đem rượu, người có bánh th́ đem bánh, người không có ǵ cả th́ cũng đến chúc phúc cho hai người. Tiệc cưới kéo dài ba ngày ba đêm vẫn chưa tàn, tiếng cười, tiếng hát vang rộn cả khu rừng. Không ai để ư đến một chàng trai trẻ tuổi có khuôn mặt buồn rầu rĩ đang uống rất nhiều rượu. Đó là Tiêu Minh, bạn thân của Đan Trường, và cũng là người thầm yêu Cẩm Ly.

Tối ngày thứ ba, Cẩm Ly đang nhảy múa vui vẻ, nàng kéo tay Tiêu Minh:

- Anh Tiêu Minh này, anh ra đây nhảy với em đi, sao anh cứ uống rượu măi thế.

Đan Trường cũng cười thêm vào:

- Này Tiêu Minh, cậu cũng nhảy đi nào, cậu là người nhảy giỏi nhất vùng, phải vui lên chứ trong ngày đám cưới của tôi.

Tiêu Minh miễn cưỡng đứng dậy nhảy với Cẩm Ly. Đêm đó nàng thật là đẹp trong bộ áo cưới trắng tinh khôi, ánh trăng chiếu thật sáng trên đôi má ửng đỏ v́ say rượu của nàng. Tiếng nhạc d́u dặt, và hơi rượu làm Tiêu Minh choáng váng, anh thấy ḿnh thật hạnh phúc. Anh nói:

- Cẩm Ly này, em có thể đi dạo với anh một lát không? Anh có chuyện muốn nói với em.

Cẩm Ly mỉm cười nói:

- Được chứ.

Nàng vẫy tay với Đan Trường lúc đó cũng c̣n đang bị mấy người bạn ép uống rượu. Đi một đoạn Cẩm Ly hỏi:

- Anh Tiêu Minh, anh có chuyện ǵ muốn nói với em vậy?

Tiêu Minh xoay người nh́n thẳng vào mắt Cẩm Ly nói:

- Cẩm Ly, anh ... anh rất yêu em.

Cẩm Ly ngạc nhiên:

- Anh đang nói ǵ vậy?

Tiêu Minh quả quyết nói:

- Anh đang nói thật, anh rất yêu em Cẩm Ly à, ngày đầu tiên anh gặp em th́ anh đă yêu em rồi, nhưng không ngờ Đan Trường lại giựt đi em. Anh thật muốn chúc phúc cho hai người lắm, nhưng thật không được. Em không thể lấy hắn được đâu.

Cẩm Ly nghiêm trang trả lời:

- Anh Tiêu Minh, anh đă say rượu rồi, em không muốn nói với anh nữa.

Cô quay ḿnh định đi, Tiêu Minh vội chạy theo giữ cô lại. Cô chưa kịp phản ứng ǵ th́ Tiêu Minh đă cúi xuống hôn cô. Cẩm Ly cố kêu lên, cô vùng vẫy đẩy Tiêu Minh ra ngoài, và "bốp" tát anh một cái thật mạnh. Cái tát tai đau quá làm Tiêu Minh buông cô ra, Cẩm Ly chạy thật nhanh về phía đám đông.

Tiêu Minh như bừng tỉnh, anh rượt theo:

- Cẩm Ly, trở lại đi, anh không muốn làm hại em đâu.

Cẩm Ly như không nghe thấy, cô cứ chạy thật nhanh. Ngờ đâu, cô bị vấp trúng ngay một ổ rắn, con rắn đang ngủ ngon lành, th́ bị thức giấc, nó quay đầu cắn trúng chân cô một cái. Cẩm Ly chỉ kịp kêu lên "Á!" rồi té xuống bất tỉnh. Tiêu Minh hoảng hồn chạy đến bên Cẩm Ly:

- Cẩm Ly, em sao vậy?

Anh nh́n thấy con rắn sột soạt ḅ đi mất, và cúi xuống nh́n chân Cẩm Ly, nơi đó có dấu hai cái răng con rắn nhanh chóng biến thành một quầng màu đen.

- Trời ơi, rắn độc.

Anh hốt hoảng bồng Cẩm Ly trở về và kêu lớn:

- Đan Trường! Đan Trường!

Đan Trường thấy Tiêu Minh bồng Cẩm Ly về th́ biết chuyện không hay, anh chạy lại nói:

- Cẩm Ly, Cẩm Ly, có chuyện ǵ vậy hả Tiêu Minh?

Lúc đó mặt Cẩm Ly đă tái nhợt, làn da đă trở nên xanh, và lạnh ngắt đó là dấu hiệu của người sắp ĺa đời. Tiêu Minh lắp bắp:

- Xin lỗi Đan Trường... Cẩm Ly... bị rắn độc cắn.

Lúc đó cũng có một vài người chạy lại, họ vội cúi xuống xem xét vết thương trên chân Cẩm Ly, nh́n thấy vết dấu răng, họ đều biết đây là loại rắn độc cực ḱ nguy hiểm, kẻ bị cắn sẽ bị chết ngay trong ṿng nửa tiếng đồng hồ. Họ đều đau buồn lắc đầu nh́n Đan Trường. Thấy vậy Đan Trường càng hoảng sợ hơn, anh lay mạnh Cẩm Ly:

- Cẩm Ly, Cẩm Ly, em không thể nào chết đâu, em mau tỉnh lại đi.

Bị lắc mạnh, Cẩm Ly tạm thời ra khỏi cơn hôn mê, cô ngước mắt nh́n Đan Trường. Đau khổ v́ biết ḿnh sắp rời bỏ thế gian, cô chảy nước mắt nói:

- Anh Đan Trường, anh phải sống tốt nha.

Đan Trường đau ḷng kêu lên:

- Không thể nào đâu, anh không thể sống thiếu em đâu Cẩm Ly.

Nhưng Cẩm Ly không thể nào nghe tiếng anh được nữa, Thần Chết đă rước linh hồn cô đi rồi. Đám cưới trong phút chốc bỗng biến thành đám tang. Mọi người tôn trọng sự mất mát của Đan Trường, nên yên lặng kéo nhau ra về, chỉ c̣n Tiêu Minh ở lại.

Cái chết của Cẩm Ly làm Đan Trường đau khổ vô cùng. Anh không chấp nhận được người con gái anh yêu nhất đă ra đi vĩnh viễn. Anh cứ ở lại bên ḿnh Cẩm Ly, hi vọng cô sẽ tỉnh lại bất cứ giờ phút nào. Cuối cùng Tiêu Minh nói:

- Đan Trường, anh hăy ăn ǵ đi, đă ba ngày nay anh đă không ăn ǵ rồi.

Đan Trường lắc đầu. Tiêu Minh không chịu nổi thấy bạn như vậy nên kêu lên:

- Đan Trường hăy tỉnh dậy đi, Cẩm Ly cổ đă qua đời rồi, cho dù anh có buồn đau thế nào đi nữa cổ cũng không trở về đâu.

- Không đâu, Tiêu Minh hăy nh́n ḱa, Cẩm Ly xinh đẹp, trẻ trung như thế này, làm sao lại chết được, cổ chỉ ngủ thôi, khi cổ ngủ đă rồi, sẽ tỉnh giấc lại mà. Tôi sẽ ở đây chờ cổ.

Tiêu Minh nóng quá đấm vào mặt Đan Trường, nói:

- Đan Trường, đừng có khờ quá, mọi người ai cũng đều chết cả, chẳng qua là Cẩm Ly xấu số chết trẻ thôi, các vị thần thấy cô ấy dễ thương nên ganh tị với cổ nên mới đưa cổ đi sớm thôi, cậu hăy chịu thua đi, và sống cuộc đời của cậu.

Đan Trường lẩm bẩm:

- Các vị thần, các vị thần, đă rước Cẩm Ly đi à.

Anh nắm chặt tay:

- Ta không cho ai cướp lấy Cẩm Ly cả, ta phải đi đ̣i cổ về. Phải, ta phải đ̣i các vị thần trả lại Cẩm Ly cho ta.

(c̣n tiếp)

[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]


Replies:



Post a message:
This forum requires an account to post.
[ Create Account ]
[ Login ]
[ Contact Forum Admin ]


Forum timezone: GMT-8
VF Version: 3.00b, ConfDB:
Before posting please read our privacy policy.
VoyForums(tm) is a Free Service from Voyager Info-Systems.
Copyright © 1998-2019 Voyager Info-Systems. All Rights Reserved.