Subject: Tôi như phát điên lên |
Author:
No name
|
[
Next Thread |
Previous Thread |
Next Message |
Previous Message
]
Date Posted: 08:50:31 05/30/07 Wed
In reply to:
HOANG ANH
's message, "TAM SU NGUOI TRONG CUOC " tap 1" on 00:27:15 11/08/04 Mon
03/05/2007
Đứa con thứ hai ra đời hai năm, tôi vẫn phải sống cùng anh một cách lạ lùng như thế. Mãi đến khi đứa con trai lớn sáu tuổi của tôi cứ đòi nằm ngủ ôm mẹ theo “kiểu của ba và chú Nghĩa” (nghĩa là cứ quấn lấy nhau chẳng có quần áo, tôi mới tá hoả… Hỏi cháu, cháu nói tỉnh bơ: “Trưa nào ba rước con về một chút là chú Nghĩa cũng tới ăn cơm chung, xong rồi cùng đi ngủ. Con ngủ bên phòng khác, nghe ba và chú ấy nằm vật nhau vui quá nên hay ra xem lắm….”.
Chúng tôi cưới nhau sau 4 năm yêu thương ở giảng đường Đại Học. Chồng tôi là người thành phố, lại là con quan chức nên vừa tốt nghiệp là có ngay việc làm. Tôi cũng được người thân giới thiệu vào một công ty Nhà Nước. Khi cưới nhau chúng tôi được bố mẹ chồng cho một căn hộ chung cư để ở riêng.
Hai năm đầu nhà chúng tôi đầy ấp tiếng cười, nhưng đôi lúc tôi vẫn thấy anh trầm tư và cứ giục tôi có con. Mỗi lần như vậy anh thường viện cớ: “Có con cho bố mẹ vui lòng… Anh là con trai đích của dòng họ mà…”. Tôi chiều ý anh.
Khi tôi có thai, anh ân cần lo lắng chăm sóc cho tôi từng ly từng tí. Thấy anh chờ đón sự ra đời của con từng ngày, tôi càng hạnh phúc nhiều hơn…. Chồng tôi chẳng bao giờ đi sớm về khuya, không rượu chè, cà phê, thuốc lá, không hẹn hò to nhỏ. Hôm nào phải đi đâu, anh ấy dều cho tối biết “điểm đến” rõ rang và đều là địa chỉ của những bạn trai rất thân từ thời Đai Học.
Con trai chúng tôi ra đời, anh tíu tít chăm sóc và tuyệt đối giữ gìn cho tôi sự “kiêng khem” của hai bà mẹ bên nhà. Một năm sau tôi mới bắt đầu “thấy lạ”. Tôi chủ động “gợi chuyện” anh ấy chiều tôi qua loa. Tôi thắc mắc sao dạo này không hôn vợ. không mua quà cho vợ, anh nói hôn con, mua quà cho con là đủ rồi.
Từ đó chúng tôi dần mất hẳn chuyện gối chăn. Có khi cả tháng anh ngủ riêng bên phòng làm việc. Nửa đêm con ngủ yên, tôi sang, anh cứ nhắm nghiền mắt ngủ. Khi tôi đưa tay ôm, anh còn lấy tay tôi phủi mạnh…. Rồi anh giục tôi có tiếp đứa thứ hai. Tôi loay hoay sinh nở…. Anh chu đáo từ trong ra ngoài. Ở cơ quan anh nổi tiếng mẫu mực.
Đứa con thứ hai ra đời hai năm, tôi vẫn phải sống cùng anh một cách lạ lùng như thế. Mãi đến khi đứa con trai lớn sáu tuổi của tôi cứ đòi nằm ngủ ôm mẹ theo “kiểu của ba và chú Nghĩa” (nghĩa là cứ quấn lấy nhau chẳng có quần áo, tôi mới tá hoả… Hỏi cháu, cháu nói tỉnh bơ: “Trưa nào ba rước con về một chút là chú Nghĩa cũng tới ăn cơm chung, xong rồi cùng đi ngủ. Con ngủ bên phòng khác, nghe ba và chú ấy nằm vật nhau vui quá nên hay ra xem lắm….”.
Nghĩa là người bạn thân chí cốt của vợ chồng tôi. Hoá ra, cả tôi và vợ Nghiã suốt thời gian qua chỉ là bức bình phong mà hai người sắm sửa cho mình…Tôi như phát điên lên, nhưng chẳng biết làm gì, lại không thể tâm sự với ai
Tôi làm sao có can đảm phá tung tổ ấm của mình, để hai con phải mất cha hoặc mẹ? Còn cam chịu kiểu này, tôi thấy mình cũng hoàn toàn không thể…
Tôi biết sống sao đây?
Thuỵ Nhung (Quận 10)
[
Next Thread |
Previous Thread |
Next Message |
Previous Message
]
| |