VoyForums
[ Show ]
Support VoyForums
[ Shrink ]
VoyForums Announcement: Programming and providing support for this service has been a labor of love since 1997. We are one of the few services online who values our users' privacy, and have never sold your information. We have even fought hard to defend your privacy in legal cases; however, we've done it with almost no financial support -- paying out of pocket to continue providing the service. Due to the issues imposed on us by advertisers, we also stopped hosting most ads on the forums many years ago. We hope you appreciate our efforts.

Show your support by donating any amount. (Note: We are still technically a for-profit company, so your contribution is not tax-deductible.) PayPal Acct: Feedback:

Donate to VoyForums (PayPal):

Login ] [ Main index ] [ Post a new message ] [ Search | Check update time | Archives: 12345 ]
Subject: Thảm sát trên đảo Trường Sa ( II )


Author:
CSVN qua' ta`n a'c vo+'i da^n Vie^.t
[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]
Date Posted: 22:50:18 02/19/08 Tue

Chi mong sao nhung nan nhan trong chuyen di tim tu do nay khong phai la mot trong nhung nguoi hien nay ao gam ve lang , an choi tai VN hay hay cau ket lam an voi quy do !

Thảm sát trên đảo Truờng Sa : Chuyện chưa bao giờ kể.( II )

------------------------------tie^'p theo

Tất cả đứng yên tại chỗ đợi lịnh......Thời gian lặng lẽ trôi qua trong ngột ngạt. Khoảng chừng hơn 10 phút, th́ đột nhiên từ phía bờ cát một loạt lửa da cam tóe lên cùng lúc với những tràng súng liên thanh nổ rền trời, tôi giật ḿnh ngó về phía đoàn người. Tôi như bị hoa mắt v́ thấy máu từ các thây người phun ra khắp nơi, thây người đổ ập xuống, tiếng rên la thảm thiết vang lên như muốn xé tan màn đêm. Việt Cộng giết người..... nghĩ thế xong là tôi vội vàng ḅ hết tốc lực để tránh ra xa khỏi đoàn người và đứng lên vùng chạy về phía biển, vài người khác trong đoàn người cũng cố gắng mang thương tích vùng chạy ngược trở ra biển, một số chỉ chạy được nửa chừng rồi th́ ngă xuống nằm lại luôn. Bằng tất cả sức lực c̣n lại trong người, tôi chạy thẳng và nhào người ra biển, giẫm lên cầu gai, vơ nghêu, vơ ốc mà chạy càng xa, càng tốt, trong tôi bây giờ không c̣n có cảm giác đau đớn do bị cầu gai đâm thủng chân nữa, tôi hoàn toàn ở trong trạng thái vô cảm. Sau cùng th́ tôi cùng vài người khác cũng đă chạy ra được nơi con tàu mắc cạn. Mọi diễn biến trên đảo đă được chúng tôi tường thuật lại, thực ra th́ mọi người đă nghe được tiếng súng nổ tuy không biết chuyện ǵ đă xảy ra, nhưng cũng phần nào đoán ra được là đă có chuyện không lành. Khi nghe chúng tôi báo cáo lại mọi chuyện, mọi người đă vô cùng hoảng sợ. Tất cả đàn ông, trai tráng trên tàu, đều được huy động xuống để đẩy con tàu ra khỏi vùng đá ngầm. Trời đă phụ ḷng người ! Sức của con người làm sao chống chọi lại với sức mạnh của thiên nhiên, chúng tôi cố đẩy được con tàu xê dịch đi một chút, th́ lập tức các ngọn sóng lại đánh đẩy con tàu trở về vị trí cũ. Đang lúc tất cả đang cố gắng đẩy con tàu th́ súng lại nổ vang rền, đạn bay như rải về phía con tàu. Có tiếng thét kinh hăi... có người trúng đạn... có người trúng đạn, tiếp theo là những tiếng khóc, tiếng kêu gào, khung cảnh rối loạn cả lên, mạnh ai người đó chạy t́m chỗ nấp, nhưng nấp vào đâu bây giờ, giữa trời nước bao la và con tàu khốn khổ đang phải hứng chịu những vết đạn từ những con người tàn bạo? Súng đă thôi nổ liên hồi, nhưng vẫn tiếp tục nổ cầm chừng, và thỉnh thoảng lại có người gào lên kêu cứu khi thân nhân ḿnh trúng đạn. Phải ở vào hoàn cảnh trên th́ mới có thể cảm nhận được hết cái không khí dă man, tàn bạo, đầy khủng bố mà không thể có ng̣i bút nào lột tả được hết. Súng vẫn nổ lai rai, đoàn người vẫn cố gắng trong tuyệt vọng để đẩy con tàu. Nhưng bất lực! Hoàn toàn bất lực! Mọi người đă kiệt sức v́ đói lạnh, da thịt mọi người đă thâm tím đi v́ lạnh. Tất cả đều buông xuôi leo lại lên tàu phó mặc cho trời. Suốt đêm đạn vẫn nỗ, người tiếp tục chết v́ đạn, tiếng kêu khóc vẫn cứ vang lên mỗi khi có người trúng đạn chết. Từ nơi xa xa, có thấp thoáng ánh đèn chiếu sáng từ một ḥn đảo khác bên cạnh.

Trời sáng dần, tiếng kẻng buổi sáng phía trong đảo vang lên. Đoàn người tội nghiệp dơi mắt về hướng đảo trông chờ phép lạ. Trên đảo nhộn nhịp hẳn lên, bộ đội chạy tới chạy lui, gia đ́nh thân nhân vợ con của bộ đội cũng chạy ra đứng nh́n con tàu nghiêng ngả. Đàn bà, con nít trên tàu được cho lên mui tàu hướng về trong đảo quỳ lạy xin được cứu giúp. Tiếng kêu khóc vang dội trời xanh, những con người Việt Nam khốn khổ đang quỳ lạy những con người Việt Nam khác ngừng tay bắn giết đồng bào ḿnh. Lịch sử Việt Nam từ bao nhiêu ngàn năm nay chưa bao giờ có những trang sử ô nhục như thế này. Ô ḱa.... phép lạ xảy ra, có bóng của những bàn tay vẫy phất như báo cho thuyền nhân biết là họ có thể vào bờ được rồi, những cái vẫy tay mời gọi từ phía trong đảo đă làm mọi người như sống lại. Ưu tiên cho đàn bà và con nít vào trước, dây thừng được lấy ra quấn chặt vào ḿnh, cùng với sự giúp sức của vài thanh niên, sợi dây thừng dài được nối từ con tàu vào thân của những người xuống tàu lôi vào bờ. Đoàn người rời con tàu xa dần dần tiến vào bờ, dây thừng vẫn được quấn chặt vào người, cách bờ chừng 100 mét nhưng vẫn chưa thấy người từ trên bờ ra cứu giúp. Bỗng nhiên súng lại nổ. Trời ơi ! súng nổ nhắm vào những người đang quấn chặt dây thừng ngang ḿnh để vào bờ, thế là chỉ c̣n có chờ chết mà thôi, làm sao mà có thể chạy thoát được khi sợi dây oan nghiệt đang trói mọi người lại với nhau. Không một ai sống sót qua tṛ chơi man rợ của lũ người không tim trên đảo. Tiếng kêu gào thảm thiết lại vang lên của những người chồng, người cha, khi nh́n thấy cảnh vợ con ḿnh bị bắn giết vô cùng man rợ như trên. Đàn bà con nít lại được đưa lên mui tàu chấp tay hướng vào đảo mà van lạy xin được buông tha, đáp ứng lại những lời van xin thảm thiết này là những tràng đàn nổ tiếp theo, bóng người đàn bà với tư thế hai tay chấp vào nhau v́ đang quỳ lạy ngă chúi xuống biển từ trên mui tàu, cùng lúc với các em trẻ bật ngửa ra sau giẫy chết v́ trúng đạn. Tàn bạo, man rợ, không thể nào tả hết.

Nắng đă lên cao, từ trong đảo bóng dáng bộ đội cộng sản chạy lại ụ súng được mọi người trên tàu nh́n thấy rơ mồn một. Tấm phông che súng được kéo xuống, ṇng súng được hạ xuống. Trời ơi !..... Một cây súng pháo với ṇng súng dài có đến 10 thước đang hiện ra trước mắt mọi người trên tàu. Kinh hăi…. Hỗn loạn trên tàu đă diễn ra, chỉ cần một trái đạn pháo từ khẩu súng đó mà trúng vào con tàu th́ tất cả chỉ c̣n là tro bụi. Cầu nguyện, và dọn ḿnh chờ chết, v́ sẽ không c̣n ai sống sót sau khi trái đạn được khai hỏa bắn trực xạ vào một mục tiêu cố định là con tàu. Nhưng không, tấm phông đă được kéo lại che đậy khẩu súng, ṇng súng đă được nâng lên cao, không c̣n ở vị trí sẵn sàng nhả đạn nữa Bóng dáng bộ đội lại chạy nhốn nháo, và họ đang lấp ráp chân “ đế “ của cây súng cối. Dă man, tàn bạo, bộ đội cộng sản Việt Nam v́ tiếc một quả đạn súng pháo lớn, nên thay vào đó là đạn súng pháo nhỏ hơn, và gió là tṛ chơi giết người của họ.

Ầm.... quả đạn đầu tiên được bắn ra rớt xuống biển cách con tàu chừng vài thước, mọi người chưa kịp hoàn hồn th́. Ầm.... quả đạn thứ hai rớt chính xác ngay mũi tàu, thịt xương văng tung tóe, máu đổ chan hoà, cùng lúc với hàng loạt đạn lớn nhỏ vang rền khắp nơi, tay chân, máu thịt, vung văi ở khắp mọi nơi trên tàu, con người lăn lộn, vật vă với vết thương, khung cảnh của địa ngục trần gian đang phơi bày trước mắt tôi. Sau tiếng thét đau thương, hăi hùng của người phụ nữ nằm bên cạnh tôi. Tôi vùng dậy, nhoài ḿnh phóng ra khỏi con tàu, một ngọn sóng cuốn tôi ra xa cùng lúc với một trái đạn khác rớt ngay giữa thân tàu, con tàu gẫy đôi và ch́m xuống biển. Tất cả sự kiện xảy ra chưa đầy 1 tiếng đồng hồ, sau khi tiếng kẻng buổi sáng trên đảo vang lên.

Chung quanh tôi xác người chết trôi vất vưởng khắp nơi, những người c̣n sống sót th́ vẫn phải đang lặn hụp với từng cơn sóng biển, và từ trong bờ đảo những tên bộ đội khát máu vẫn giương súng nhắm bắn vào những người sống sót, rất may là nhờ sóng biển nhồi lên hụp xuống mà cái đầu tôi là một mục tiêu khó nhắm đích của những kẻ sát nhân, có người đang cố gắng bơi ra xa khỏi tầm đạn, nhưng nửa chừng th́ tôi bỗng thấy nằm bất động trôi vật vờ trên biển, tôi biết rằng họ đă trúng đạn hoặc chết v́ vết thương quá nặng. Thủy triều đă lên cao, sóng biển không c̣n đánh mạnh nữa, và cũng chính v́ vậy mà những người sống sót khó tránh khỏi tầm ngắm của lũ sát nhân. Tất cả đă vĩnh viễn ra đi, tôi cũng đă trôi ra xa khỏi tầm đạn và đang nằm chơi vơi giữa đại dương bao la, khung cảnh hoàn toàn im lặng đến rợn người. Tôi nhắm mắt lại cầu nguyện, nghĩ đến gia đ́nh đang c̣n ở lại đất liền xa xôi, chỉ trong chốc lát nữa thôi những con cá mập sẽ kéo tới và tôi sẽ chết v́ bị cá mập ăn. Nghĩ tới cá mập, tôi hoảng sợ mở mắt ra. Và ḱa, từ hướng xa tôi nh́n thấy một chiếc thuyền câu đang trôi về hướng tôi. Thoạt đầu, tôi cứ tưởng bộ đội công sản Việt Nam hạ quyết tâm đuổi tận, giết tuyệt, nên không dám bơi lại gần. Nhưng nh́n kỹ lại th́ tôi nhận ra trên chiếc thuyền đó hoàn toàn im lặng, không có một sự di động của bất cứ người nào trên thuyền, tôi hơi vững tâm và cố gắng bơi lại gần thuyền. Nắm được be thuyền và leo lên th́ tôi trông thấy có người trên thuyền, nhưng mọi người đang nằm ở tư thế ẩn nấp. Thấy tôi leo lên thuyền họ bèn quay lại sụp lạy tôi và xin tha mạng, tôi không có thời giờ giải thích ǵ cả, bật ngửa ra nằm bất động trên sàn tàu. Sau khi đă hoàn hồn và hỏi chuyện nhau th́ tôi mới vỡ lẽ ra họ cũng trôi dạt vào đây và cũng bị bắn như chúng tôi. Thuyền của họ xuất phát từ Phước Tỉnh, Bà Rịa, trên tàu gồm 13 người gồm 11 người đàn ông và 2 đứa trẻ, bé chị vào khoảng 9 tuổi, cậu em khoảng 6 tuổi. Ba của hai em bé này đă bị bắn vỡ đầu nằm chết ở phía mũi thuyền, một thanh niên khác bị bắn nát mất phần vai hai bên, hai cánh tay chỉ c̣n dính liền bởi phần da c̣n lại trên vai, đang nằm thôi thóp thở dưới hầm máy, t́nh trạng cho thấy là anh này sẽ khó thoát chết do vết thương quá nặng. Trong khi con thuyền đang trôi vật vờ như thế th́ cũng có được 4 người khác từ chiếc tàu bị bắn ch́m trước đó thoát chết, leo lên được con thuyền mà chúng tôi đang có mặt. Như vậy là tổng cộng số người thoát chết của hai chiếc thuyền là 16 người, con số trên 130 người đă bị bắn chết vùi thây dưới ḷng biển lạnh.

Con thuyền cứ tiếp tục trôi vật vờ trên biển, nhưng càng lúc càng rời xa khu vực nguy hiểm, lúc này đă vào khoảng 10 giờ sáng, nh́n sang bên trái của con thuyền, chúng tôi nh́n thấy một ḥn đảo khác cách chúng tôi không xa lắm. Nghĩa là con thuyền của chúng tôi đang nằm giữa vị trí của hai ḥn đảo. Ḥn đảo này tôi đoán có lẽ là ḥn đảo mà chúng tôi đă thấy thấp thoáng ánh đèn từ đêm hôm trước, đêm hôm bị bộ đội cộng sản Việt Nam tàn sát. Chúng tôi quyết định phải rời xa hai ḥn đảo này càng sớm càng tốt nếu c̣n muốn sống. (Đây là một quyết định sai lầm mà chúng tôi đă phải trả giá rất đắt, sẽ được nói đến ở đoạn sau) chúng tôi dùng mái chèo cố gắng chèo con thuyền ra khơi, v́ b́nh xăng của con thuyền đă bị bắn vỡ chảy hết dầu. Gió đă đổi chiều, thổi con tàu tội nghiệp của chúng tôi trôi vào cơi vô định. Con thuyền này dài chừng 6 thước, rộng gần 2 thước, loại thuyền dùng để đi câu ven bờ biển chứ không thể đi xa hơn. Vậy mà nó cũng đă chở 13 con người vượt được hàng trăm hải lư để đến nơi đây cùng chung số phận như chúng tôi.

Chiều xuống dần, không gian yên tĩnh, không có một bóng dáng của bất cứ một con tàu nào khác ngoài con thuyền của chúng tôi lạc lơng giữa đại dương. Tối đến, chúng tôi phát giác ra một chuyện chết người khác, con thuyền đang bị vô nước từ phía dưới lườn tàu, thế là chúng tôi t́m cách chặn nước không cho tràn vào, và cử người canh chừng để tát nước liên tục. Cứ hai người cho mỗi phiên trực tát nước, số phận của 16 người sống sót trên con thuyền này sẽ tùy thuộc vào hai người có nhiệm vụ tát nước ra khỏi tàu, nếu chẳng may họ buồn ngủ, hoặc mệt quá mà chểnh mảng th́ con thuyền sẽ ch́m và mọi người cũng sẽ ch́m theo con thuyền, nhưng biết làm sao hơn đây! khi mà tất cả mọi người ai cũng c̣n mang nét mặt kinh hoàng v́ mới vừa phải trải qua một biến cố quá đau thương và.... phó mặc mọi việc cho Thượng Đế. Một đêm kinh hoàng trôi qua, người sống phải sống cùng xác chết trên một diện tích vô cùng chật hẹp của con thuyền, vấn đề vệ sinh chung đă được đặt ra, là phải giải quyết cái xác chết vẫn c̣n ở trước mũi thuyền. Thật là tội nghiệp cho hai đứa trẻ, chúng kêu khóc thảm thiết không cho thủy táng người cha thân yêu của ḿnh. Chúng tôi cũng đành phải tŕu ḷng của hai em, nhưng sang đến ngày thứ ba th́ chúng tôi phải giấu hai em mà thủy táng người quá cố để bảo vệ sức khỏe cho những người c̣n lại. Sau này biết được các em đă lăn lộn khóc lóc vô cùng bi thảm, chúng tôi chỉ c̣n biết rớt nước mắt dỗ dành hai em. T́nh trạng của anh thanh niên bị thương dưới hầm tàu đă trở nên tồi tệ hơn v́ không có thuốc men chạy chữa, vết thương đă thối rữa, biết là anh cũng sẽ không qua khỏi, tối ngày thứ ba, sau khi thủy táng người đàn ông ba của hai đứa trẻ, chúng tôi quyết định nấu cho anh chút cháo trộn với đường cát như là bữa ăn tối cuối cùng trước khi ra đi, tôi là người đă đút cháo cho anh ăn, suốt bữa ăn anh cứ liên tục kêu cứu cầu sống, tôi chỉ c̣n biết gạt lệ an ủi với anh là cố gắng chút cháo, rồi mọi người sẽ được cứu sống. Sáng hôm sau, chúng tôi thấy anh đă nhắm mắt ĺa đời, thân thể anh tái xanh v́ đă không c̣n máu. Chúng tôi cũng đă thủy táng anh và cầu nguyện cho linh hồn anh sớm được siêu thoát.

Đă hơn một tuần lễ lênh đênh trên biển, có một điều thật lạ lùng là chúng tôi không hề nh́n thấy bất cứ một thương thuyền nào qua lại vùng biển này cả. Không lẽ chúng tôi đă lạc vào một vùng biển chết? Lương thực c̣n được mấy kí gạo sau ngày bị bắn dùng để nấu cháo cầm hơi cũng đă hết, nước uống th́ đă hết từ trưa, cơn đói khát đang đốt cháy ruột gan mọi người. Một ngày đói khát đă bắt đầu và sẽ c̣n tiếp tục không biết kéo dài đến bao lâu. Cầu nguyện, chỉ c̣n có biết cầu nguyện thôi, tất cả mọi việc đều đă được sắp đặt và an bài do Thượng Đế, con người đă trở thành vô cùng nhỏ bé trước thiên nhiên, vũ trụ.

Lại một ngày đói khát nữa, cái khát làm cho da thịt như muốn bốc khói, môi nứt nẻ, đầu óc lúc nào cũng bị ám ảnh bởi thức ăn, nước uống. Tội nghiệp hai đứa trẻ, suốt ngày chúng cứ nói đến miếng ăn mà trước đây mẹ chúng làm cho chúng ăn, hoặc thứ nước uống mà chúng thích. Mọi người như mê loạn đi v́ đói và khát. Dường như lời cầu nguyện của chúng tôi đă thấu tới trời xanh. Chiều hôm đó, trời đổ cơn mưa, những hạt mưa như những nước cam lồ trong chuyện thần tiên, tưới mát thân thể chúng tôi, chúng tôi say sưa ngửa mặt lên trời hứng lấy nước mưa mà uống, lấy thêm “can nhựa” trên tàu hứng lấy nước mưa dự trữ. Nhưng trời mưa lại dẫn đến một vấn đề khác. Thuyền ngập nước, thế là mọi người xúm vào tát nước cho thuyền khỏi ch́m, rất may là cơn mưa không kéo dài, và c̣n may hơn nữa là từ đó cho đến ngày được cứu, cứ vài ngày lại có một cơn mưa ngắn giúp chúng tôi có đủ nước uống. Vấn đề nước uống đă được giải quyết, nhưng c̣n thức ăn? Chúng tôi đă không c̣n được bất cứ một thứ ǵ để có thể ăn được. Cơn đói cứ dày ṿ, ám ảnh chúng tôi liên tục, người chúng tôi đă teo lại chỉ c̣n lớp da bọc lấy xương, hay nói cho đúng hơn là những bộ xương biết ḅ, v́ chúng tôi không thể nào đứng vững được nữa. Một hôm tôi ḅ xuống hầm máy để cố gắng kiếm thử xem c̣n ǵ có thể ăn được không, tôi trông thấy một chai “ xá xị “ mới nh́n tôi cứ tưởng đó là một chai đựng dầu nhớt ǵ đó của mấy người thợ máy bỏ quên, nhưng tôi cứ cầm lên và ngửi thử. Một mùi thơm ngào ngạt bốc thẳng vào óc tôi, khứu giác tôi dường như mở ra tối đa để hít lấy mùi thơm đó. Mùi thơm của mỡ heo, đúng vậy, chai xá xị kia là một chai dùng để đựng mỡ heo dành để chiên đồ ăn của các ngư phủ. Tôi thọc ngón tay vào miệng chai và đưa lên miệng mút. Trời ạ! Thật là một thứ cao lương mỹ vị mà tôi chưa hề được thưởng thức qua bao giờ, tôi cứ mút lấy mút để cái thứ nước sền sệt nhưng vô cùng tuyệt hảo đó.

XIN XEM TIE^'P PHA^`N ( III )

[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]


Post a message:
This forum requires an account to post.
[ Create Account ]
[ Login ]

Forum timezone: GMT-8
VF Version: 3.00b, ConfDB:
Before posting please read our privacy policy.
VoyForums(tm) is a Free Service from Voyager Info-Systems.
Copyright © 1998-2019 Voyager Info-Systems. All Rights Reserved.